Khi người đàn ông quỳ dưới chân bạn


“If I could say what I want to see. I want to see you go down. On one knee. Marry me today” – Avril Lavigne – These things I’ll never say. 

Hồi nhỏ, chả hiểu “got down on one knee” đâu. Đến khi lớn cũng chẳng để ý. Đơn giản là vì hình ảnh lãng mạn chàng trai quỳ một chân xuống để cầu hôn một cô gái không có trong văn hoá người Việt. Thậm chí đến khi tôi biết về hình ảnh đó ở phương Tây, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được như thế(dù cũng mộng mơ mình được như thế, chả cần kim cương, nhẫn cỏ cũng chết mê rồi). 

Mà cách đây 5 năm thì chắc chỉ có lấy chồng Tây mới thế chứ mấy anh Việt Nam nhà mình…cù lần lắm. Hi vọng mấy bạn bây giờ khá hơn. Thế nên tôi cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác (hơi áp đặt chút ☺): một ngày đẹp trời anh chở trên xe, anh bảo “anh tính cưới” làm tôi nghe như sét đánh ngang tai, giật mình tưởng nghe lộn nên hỏi lại “Ai cưới? Cưới ai?”. Thế rồi đám cưới. Chẳng có got down on his knee cũng chẳng có nhẫn kim cương(mẹ chồng nghe phong tục sao đó nên không cho mua nhẫn). Mà tính tôi thì màu mè kinh lắm ☺ Tôi chẳng cần chiếc nhẫn kim cương to tướng. Nhưng thiệt tình thì thích được cầu hôn, thích được chồng tặng chiếc nhẫn. Tôi luôn nghĩ: cảnh trao nhẫn ấy thiệt là lãng mạn sẽ không bao giờ quên được và mỗi chiếc nhẫn đeo trên cái ngón áp út là một chuyện tình thật đẹp. Nhưng nhẫn thì sau này chồng có thể mua chứ chuyện quỳ gối dưới chân mình xem như tôi “hết vé” ☺. 

Có điều vật chất không xây được một mối liên hệ bền vững. Sự chân thành thì khác. Tôi thường xuyên bị vọp bẻ lúc ngủ. Nên đang ngủ mà hét lên là anh lại lồm cồm bò dậy quỳ dưới chân để căng cơ cho tôi hết đau. Lúc tôi có bầu, bụng to, mỗi lần mang vớ hay mang giày thể thao cực kì khó khăn và đau. Thế là người đàn ông ấy lại “got down on his knees” mỗi ngày để mang giày cho tôi hay cắt móng chân cho tôi. Nhìn cảnh anh quỳ mọp xuống đất cặm cụi xỏ giày vào chân rồi cột dây giày, tôi đã muốn ứa nước mắt. Chợt nghĩ “Ước mơ thành sự thật, theo một sách rất khác, rất nội dung, chứ không hình thức như cảnh kia”. Và rồi cũng chẳng cần chiếc nhẫn nữa vì viên kim cương quý giá nhất chúng tôi có là một con bé kháu khỉnh. 

Tôi còn biết nhiều người có thai, khó khăn trong sinh hoạt, chồng mang giày, cắt móng chân, thoa lotion và thậm chí phụ mặc quần lót nữa(bầu rồi mới biết, bụng to cuối xuống mặc quần khó lắm). Hay hình ảnh 2 vợ chồng bạn tôi nắm tay nhau đi dạo trên cát biển, xong rồi không tìm ra chỗ rửa lại chân để mang giày. Thế là anh chồng “got down on his knee” và ngồi phủi sạch cát chân cho vợ. Cô vợ coi như là “say ngất” luôn. Tôi tự hỏi mấy anh nhạc sĩ khi viết “got down on my knee” có tưởng tượng ra cảnh này không. Lãng mạn chỉ là một cảnh hào nhoáng trong bản nhạc, trong một đoạn phim. Đùm bọc nhau lúc khó khăn mới giúp xây dựng chiếc cầu nối thật sự giữa hai tâm hồn. 
Đôi khi cái mớ hành động bùi nhùi không gọi tên được kia mới là cái ta cần

Ai chẳng thích được nhận quà, nhất là từ chồng. Phụ nữ Việt Nam xưa giờ thiệt thòi nhiều nên giờ đấu tranh này nọ tôi thấy cũng hay. Nhưng thật sự hồi lúc yêu nhau làm mình làm mẩy thôi. Chứ lấy nhau rồi, hạnh phúc đơn giản là những cử chỉ be bé quan tâm nhau. Vợ nhìn thấy sự chăm sóc ấy mà ấm lòng. Chứ nói thật, mấy lần nhận quà đắt tiền là tít mắt lại cám ơn chồng xong rồi cứ chăm chăm nhìn quà, chả còn thấy nổi cử chỉ hay thái độ đáng yêu của chồng nữa ^^ quà càng bự càng tác hại. Chúc mọi người 8/3 vui vẻ theo cách riêng của mình! 

PS1: rất nhiều hình ảnh đẹp đẽ người chồng quỳ dưới chân vợ để chăm sóc vợ. Nhưng không phải kiểu làm lỗi rồi quỳ năn nỉ nha. Tôi thấy cái này hèn làm sao ấy. Xin lỗi có nhiều cách, chọn cách đàn ông 1 chút dùm. 
PS2: bài viết dựa trên cảm xúc và kinh nghiệm của riêng tôi nên rất rất chủ quan. Đơn giản chỉ là chia sẻ cảm xúc cá nhân, không quy kết cho ai cả ạ nên chúng ta đừng bàn opinion ở đây. Enjoy!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đọc sách cho bé trên 1 tuổi [1]

[Q] Bánh mì ở Sài Gòn

[R] Mì - hủ tiếu - phở khô